truyện hoàng kim đồng

các tác phẩm đã xuất bản gồm có: chuyện nàng mimô (truyện ngắn, 1999), con trai ông tướng (truyện ngắn, 1998), trăng đẹp mình trăng (truyện ngắn, 1997), học trò già (truyện ngắn, 1997), ông thiềm thừ (truyện ngắn, 1994), hoàng đế ướt long bào (tiểu thuyết, 1996), cái bót (truyện ngắn in chung, 1989), con cá bặt tăm (truyện ngắn, in chung, 1990), … Bị phản bội bởi đồng đội và sở hữu [Gacha không giới hạn] LV.9999. - Chapter 50. [Cập nhật lúc: 20:06 30/09/2022] Nếu không xem được truyện vui lòng đổi "SERVER ẢNH" bên dưới. Server 1 Server 2 Server VIP Server VIP 2. Kim Dung Quần Hiệp Truyện "chơi trội" tặng nguyên set Hoàng Kim cùng tướng cam mừng máy chủ mới Giftcode 21/07/2017 Cơ hội nhận tướng "hịn" Vương Ngữ Yên, Hồng Thất Công và cả set trang bị Hoàng Kim siêu "khủng", chỉ có trong Kim Dung Quần Hiệp Truyện. Chạm Ưng Hoàng Phúc. Chả hy vọng gì vào những "hé lộ lần đầu" Tự truyện của một người nổi tiếng (dù Ưng Hoàng Phúc không gọi đây là tự truyện mà đặt cho nó một cái tên trung tính hơn: cuốn sách kỷ niệm 20 năm ca hát) ít nhiều đều khiến độc giả liên tưởng đến những "sự thật đến đáy Vậy mà ông Đổng Văn Thành lại sử dụng một thao tác kỳ lạ: sử dụng lời tóm tắt Kim Vân Kiều truyện của Thư viện Đại Liên do Nhà xuất bản Xuân phong in năm 1983 trong khoảng vài chục dòng rồi đem đối sánh với đoạn tóm tắt Truyện Kiều của ông Hoàng Dật Cầu cũng Năm 1998 ông được Nhà xuất bản Kim Đồng trao giải cho nhà văn có sách bán chạy nhất. Năm 2003, bộ truyện nhiều tập Kính vạn hoa được Trung ương Đoàn Thanh Niên Cộng sản Hồ Chí Minh trao huy chương Vì thế hệ trẻ và được Hội nhà văn Việt Nam trao tặng thưởng. tranunpultei1978. Những học giả từ các nơi trên thế giới tới đây, đều tới tham gia vì hội nghị học thuật, đồng thời rất nhiều người bản thân cũng là phú hào, đối với cái tàng bảo đồ có bảo tàng này hay không, đều có hứng thú rất mạnh. Nhưng Trang Duệ lần đầu tiên triệu tập hội nghị học giả từ khắp nơi trên thế giới này đã có danh khí thật lớn, làm cho Chu giáo sư cũng cả kinh, trước tiên là tiểu hội nghị công bố kho báu và hai bức tàng bảo đồ, sau đó là tiến hành công tác xem xét. Trang Duệ cũng không sợ những người này sẽ nhớ kỹ vị trí uống éo bảy tám lần của bảng đồ, cho dù nhớ kỹ cũng không thể biết phương vị của đảo hoang, cho nên hắn vẫn cam đoan đấu giá với tính công bằng. Không hề nghi ngờ, sau hơn nửa tiếng xem xét, hai bức tàng bảo đồ bằng da cứu này, được các vị chuyên gia đánh giá là chính phẩm, hơn nữa còn ký tên lên giấy chứng nhận xem xét nữa. - Cái đồ chơi này cũng là đồ cổ a, có nên giữ lại hay không, đấu giá làm gì? Cầm giấy chứng nhận xem xét bỏ vào trong hộp đựng hai tấm tàng bảo đồ, trong lòng Trang Duệ suy nghĩ lan man. Nếu như không phải vì hòn đảo hoang có thể ngăn cản tất cả tín hiệu thông tin, thậm chí Trang Duệ suy nghĩ lúc mình quay lại, khai khác làm nơi du lịch. - Trang tổng, tiến hành đấu giá có quá vội vàng hay không? Ngài thả tin tức ra, điện thoại của ta vang lên không ngừng, cũng là cầu được tham giá đấu giá đấy! Trang Duệ vừa mới từ trong phòng hợp đi ra, đã bị Hoàng Phủ Vân ngăn chặn, vừa rồi hắn bị điện thoại làm cho váng đầu, không chỉ có người nước ngoài, ngay cả trong nước cũng có không ít phú hào gọi đến, đều cảm thấy hứng thú với tàng bảo đồ của Trang Duệ. Trang Duệ liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói ra - Ta cũng không phải đang di họa Giang Đông sao? Để cho người khác nhớ thương thì có gì tốt, Hoàng Phủ huynh, nổi danh cũng phải có chừng mực, không thể quá cao điệu! Hoàng Phủ Vân vẫn có chút không cam lòng, khuyên nhủ - Vạn nhất bào tàng có thật, chẳng phải chúng ta thiệt thòi sao? Trang tổng, bằng không thì hủy bỏ đi, chúng ta tự đi khai quật không tốt hơn sao? - Người không thể quá tham, Hoàng Phủ huynh, làm theo an bài của ta! Trang Duệ cười cười, có bảo tàng hay không hắn biết rất rõ, nhưng nghe lời của Hoàng Phủ Vân nói, trong nội tâm của hắn có chút không bình an, hình như có chuyện gì, bị chính mình lãng quên. - Bà mẹ nó, thiếu chút nữa xảy ra vấn đề lớn rồi! Đột nhiên Trang Duệ nhớ tới một chuyện, hung hăng vỗ đùi, vội vàng hô lên, nói với Hoàng Phủ Vân - Hoàng Phủ huynh, ngươi nói cũng đúng, hiện tại đấu giá tàng bảo đồ, có rất nhiều người cũng không biết, chúng ta không thể đạt được lợi ích lớn nhất, như vậy đi, đấu giá tàng bảo đồ sẽ định lại trong một tuần sau, sẽ do đấu giá hội chuyên nghiệp chủ trì! - Thôi đi pa ơi, bây giờ không phải đấu giá sao? Được rồi, ta vẫn chưa nói, ta đi an bài! Hoàng Phủ Vân bĩu môi, trong suy nghĩ của hắn, Trang Duệ đem tọa độ và bản đồ giao cho hắn là tốt nhất, do hắn dẫn đội, lại tiến hành một lần thám hiểm làm chấn động giới khảo cổ học của thế giới một lần nữa. Hoàng Phủ Vân đi ra ngoài nói quyết định của Trang Duệ, mọi người cũng hiểu được, dù sao bản thân Trang Duệ nguyện ý xuất tàng bảo đồ, đã là chuyện rất khó được, người khác muốn đem lợi ích lớn nhất hóa, có thể hiểu được. Nhưng không ai phát hiện, lúc này Trang Duệ đã đem chuyện giao lưu học thuật, toàn quyền ủy thác cho Chu giáo sư, để cho hắn đối phó với các chuyên gia thế giới, mà Trang Duệ, đã lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà bảo tàng, trở lại nhà cấp bốn. ... - Bành Phi, việc này ngươi phải đi một chuyến, thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn! Tìm đến Bành Phi, Trang Duệ trực tiếp nói chuyện xảy ra một lần, hắn muốn Bành Phi lập tức đi tới hải đảo một lần nữa, giúp hắn đi xử lý vấn đề Mục Tháp. Lúc trước Trang Duệ hảo tâm, chôn Mục Tháp trên bờ cát, dấu vết chôn cất tuyệt đối không tránh khỏi con mắt của các nhà thám hiểm chuyên nghiệp, nếu như thi thể Mục Tháp bị móc ra, chỉ sợ bản thân mình phải nhận tội danh mưu sát. Trang Duệ đối với chuyện này hối hận không kịp, sớm biết như vậy đã ném thi thể Mục Tháp xuống biển rồi. - Trang ca, yên tâm đi, ta sẽ đi, trước tiên ta sẽ ngồi máy bay đi tới quần đảo Virgin, sau đó thuê thuyền ra biển, thời gian ba bốn ngày đủ làm chuyện này rồi! Bành Phi nghe xong là việc này, lập tức đáp ứng, hắn và Trang Duệ ai cũng không nghĩ tới, ngày sau vẫn còn có người trèo lên hòn đảo thần bí kia! - Đem điện thoại vệ tinh đến, tùy thời giữ liên lạc với ta, mặt khác bảo Hách Long đi cùng ngươi, trên đường có chiếu ứng. Biển cả mênh mông, có rất nhiều nguy hiểm khó mà đoán trước được, nếu như không phải quan hệ thật lớn, Trang Duệ cũng không muốn Bành Phi đi thêm một chuyến này nữa. Truyện Hoàng Kim Đồng của tác giả Đả Nhãn được đánh giá là tác phẩm thể loại đô thị cực kỳ mới lạ, hâp dẫn từ nội dung đến từng tình tiết, từ nhân vật đến khung cảnh, cốt truyện được tác giả xây dựng cặn kẽ, chi tiết. Đến với truyện Hoàng Kim Đồng, ta sẽ làm quen với nhân vật Trang Duệ là một nhân viên bình thường, nhưng có một biến cố làm thay đổi cả cuộc đời hắn. Bỗng nhiên đôi mắt của hắn trở nên khác thường. Ngoài ra ta còn bắt gặp một cô gái xinh như hoa, cô có chính kiến của mình, là một thiên kim tiểu thư, và cuộc đời cô cũng thay đôi từ khi gặp hắn. Mời các bạn đón xem những câu chuyện thú vị, hấp dẫn cùng đội ngũ dịch giả chúng tôi. Loại máy bay vận tải quân dụng thế này tố độ đại khái là ba bốn răm kilomet một giờ, cũng không tính là rất nhanh, nhưng ưu điểm của nó là lượng dầu mang theo rât nhiều, hành trình xa hơn những máy bay thường, không gian máy bay cũng rất đầy đủ. Nhóm Trang Duệ và vài quân nhân tiến lên máy bay, tổng cộng có hơn chục người nhưng không chút chen chúc, thậm chí còn có không gian để ngủ nghỉ một giấc. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ tức thời của Trang Duệ, đến khi cánh quạt của trực thăng xoay tròn, những âm thanh ầm ầm vang lên bên tai làm cho đám ngừoi bên trong đỏ mặt tía tai, há hốc miệng, cố gắng giảm bớt cảm giác không tương thích của lỗ tai. Chỉ có những vị quân nhân phía Myanmar là không có vấn đề, còn Bành Phi thì Trang Duệ biết đang cố giả vờ. Nhưng Trang Duệ và hai vị giáo sư thật sự là khổ sở khó tả, hai màng tai giống như muốn vỡ ra. Trang Duệ không phải lần đầu tiên đi trực thăng, nhưng chiếc trực thăng quân dụng này cách âm quá kém, hơn nữa chỉ một bên có cửa khoang, bên còn lại chẳng có cửa, đám người thấy vậy mà thật sự tim đập chân run, vội vàng thắt dây an toàn, sợ chiếc trực thăng hơi nghiêng thì mình sẽ rơi xuống. Hai vị giáo sư cũng có ý nghĩ lên máy bay sẽ nói chuyện cho vui, thế nhưng sau khi lên trực thăng thì vẻ mặt trắng bệch, ngậm miệng không dám nói. Lúc này gió từ bên ngoài ùa vào, đừng nói là nói chuyện, chỉ cần mở miệng cũng đủ được tận hưởng bầu khong khí của rừng mua nhiệt đới. May mà mùa đông ở Myanmar với nhiệt độ chỉ hơn hai mươi, nếu không thì người trong buồng máy bay đã đóng băng mất rồi. Sau khi nhanh chóng rời khỏi quân doanh, nửa giờ sau Trang Duệ thấy có chút thích ứng, hắn nhìn xuống bên dưới qua lớp kính thủy tinh của máy bay, đập vào mắt đều là cây cối và rừng rậm, không có thứ gì khác. Bây giờ là vào mùa khô ở Myanmar, những cây cổ thụ cao lớn bên dưới cũng có vẻ héo rũ, lá trên cây là khá ít, Trang Duệ nhìn xuống hơn mười phút mà chẳng thấy một bóng người, khung cảnh xem như rất hoang vu. Bây giờ là thời điểm khai thác nguyên thạch phỉ thúy tốt nhất ở Myanmar, vì sau khi tiến vào mùa mưa thì thật sự là rất khó đi, đừng nói là người, ngay cả gia súc cũng khó thể đi qua, thế cho nên bây giờ là thời điểm các mỏ khoáng bận rộn nhất. Núi ở Myanmar cũng không phải quá hiểm trở nhưng lại liên miên không dứt, một ngọn núi nối tiếp một ngọn núi, rừng cây rậm rạp. Trang Duệ tin tưởng, nếu như vứt mình xuống khu vực này, sợ rằng mất nửa năm cũng chưa chắc có thể từ bên trong chạy ra. Trang Duệ nhìn những cây đại thụ khổng lồ dưới máy bay, hắn thầm cảm thấy khó hiểu và khó tưởng, Myanmar cũng có cảng, vị trí địa lý cực kỳ quan trọng, đất liền lại thừa bảo thạch và gỗ quý, nhưng người dân Myanmar vẫn nghèo khó, nguyên nhân từ đâu? Một giờ sau máy bay dần giảm tốc độ, chậm rãi dừng trên một đỉnh núi, Trang Duệ tưởng đã đến nơi, hắn vội vàng cởi dây an toàn và nhảy xuống, ai ngờ hai chân mềm nhũn, nếu không phải dùng hai tay chống đỡ, thiếu chút nữa thì sẽ đặt mông ngồi xuống đất. - Điều này...Đây là địa phương nào? Không phải là Myitkyina đấy chứ? Trang Duệ nhìn khắp bốn phía một lượt, khắp nơi đều là rừng rậm, vì thế mà không khỏi đưa mắt nhìn Hào Vinh, Myitkyina dù có quá hoang vu cũng khôgn đến mức không có bóng người thế này chứ? - Mới đi được nửa đường mà thôi, người điều khiển cần nghỉ ngơi một chút, cậu Trang, làm ly nước đi... Hào Vinh cười cười đưa đến cho Trang Duệ một chai nước. Nói là người điều khiển nghỉ ngơi thì không đúng, phải nói là cho máy bay nghỉ ngơi mới đúng, vì sau khi trực thăng đáp xuống thì người điêu khiển lại bận rộn mệt mỏi, phải kiểm tra các bộ phận của máy bay có hoạt động bình thường không? Phải biết rằng đây là chiếc máy bay sử dụng được hơn bốn mươi năm rồi, không thể nào tiếp tục những cuộc hành trình nhiều giờ. Nếu có vấn đề xảy ra trên không, như vậy người và dù trên máy bay còn chưa kịp lao ra thì đã ngã thành thịt nát. Nhưng chiếc máy bay của người Nga vẫn có thể đảm bảo chất lượng, vì ít nhất thì Hào Vinh cũng đã ngồi nhiều lần, đều không xảy ra vấn đề. Giáo sư Phùng và giáo sư Trần cũng từ trên máy bay đi xuống, tất nhiên xương cốt sẽ không được như Trang Duệ, vẻ mặt lại trắng bệch, nếu không phải có kẻ giúp đỡ đưa xuống, chỉ sợ đã ngã lăn ra đất. - Hai vị, không có gì cả, thật sự là xấu hổ, đã để cho hai vị chịu khổ, không biết hai vị còn có thể kiên trì được không? Hào Vinh thấy hai vị giáo sự đi xuống trực thăng thì vội vàng tiến lên nghênh đón. Hắn chỉ muốn nhanh chóng đi đến Myitkyina, nhưng không ngờ hai ông lão kia sức khỏe có hơi yếu, không chịu được một chiếc trực thăng xóc nảy và lạnh lẽo như thế này. Thật ra ngồi xe lửa cung không bằng lên chiếc trực thăng như thế này, từ Mandalay đến Myitkyina phải mất nhiều giờ đi tàu, mà xe lửa cũng là những đầu kéo của thực dân Anh dể lại mà thôi, rất cổ. - Không có gì, không có gì, có thể chịu được, cũng không ngờ mỏ khoáng phỉ thúy lại ở nơi có hoàn cảnh thế này, xem ra tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Giáo sư Phùng liên tục khoát tay áo nói mình không có vấn đề, ai cũng biết phỉ thúy rất đẹp nhưng hoàn cảnh khai thác ra nguyên thạch thì có ít người trên thế giới đề cập đến, nguyên nhân cũng là vì chính phủ Myanmar thực hiện phương châm bế quan tự thủ. Nửa thế kỷ trước ông nội của Trang Duệ từng đến Myanmar khảo sát mỏ khoáng phỉ thúy, nhưng cũng vì đặc thù lịch sử mà chút kết luận của ông cũng không tìm được sự thừa nhận, đến nay vẫn còn mai một trong chiếc rương gỗ trong nhà. Chuyện hình thành phỉ thúy vẫn luôn là chu đề nón của các chuyên gia địa chất trong nước, bây giờ hai vị giáo sư có cơ hội được chứng kiến hoàn cảnh địa chất của khu mỏ khoáng phỉ thúy, tất nhiên sẽ cảm thấy rất hưng phấn. Vài người nghỉ ngơi một giờ, sau đó lại leo lên trực thăng, bọn họ chỉ uống chút nước, không ăn gì, nếu không thì leo lên máy bay sẽ ói hết cả ra. Lần này hành trình tiếp tục hơn hai giờ, từ trên trực thăng đã thấy có bóng người xuất hiện, mãi đến gần năm giờ chiều thì trực thăng mới đáp xuống một quân doanh ở Myitkyina, ở Myanmar thì ngoại thành hường là nơi đồn trú của quân đội. - Hai vị giáo sư, cậu Trang, ngày mai sẽ đưa moi người đi đón gió, bây gời nên nghỉ ngơi cho tốt. Sau khi xuống rực thăng thì Hào Vinh thấy vẻ mặt của mọi người có hơi tái, biết rõ lúc này có ăn cũng khó nuốt trôi, thế là hắn dùng chiếc xe quân dụng chờ mình sẵn ở trong quân doanh để đưa nhóm Trang Duệ đến một khách sạn xa hoa ở thành phố Myitkyina. Trang Duệ đưa mắt nhìn qua kính xe, thành phố Myitkyina thật sự kém xa Yangon và Mandalay, tối thiểu là ở hai thành phố kia đều có những kiến trúc hiện đại, nhưng chỗ này lọt vào mắt chi rlaf nhà gỗi thấp lè tfe nhà xây rất hiêm. Cái gọi là khách sạn hoa cũng chỉ là một căn nhà ba tầng, bên trong ngoài một chiếc tivi 21 in thì không còn thứ gì khác, không có dụng cụ điện hay máy nước nóng, nếu muốn nước nóng thì còn phảii cần nhân viên phụv ụ đưa đến. Nhóm Trang Duệ thật sự rất mệt mỏi, sau khi đi vào phòng thì tắm rửa và lên gường ngủ ngay. Hào Vinh dù có nhà ở Myitkyina nhưng căn cơ cửa gia tộc họ hào ở Pagan, vì thế hôm nay hắn cũng đi theo nhóm Trang Duệ vào khách sạn. Sáng hôm sau thì hai chiếc xe việt dã dừng trước cổng khách sạn. Đây là xe tư nhân của Hv, nếu ngồi xe của quân đội thì chỉ sợ sẽ cực kỳ khó chịu, có lẽ là xe Jeep 212, vì năm xưa Tống Quân giúp Myanmar nhiều loại xe jeep thế này. Cùng đọc truyện Hoàng Kim Đồng của tác giả Đả Nhãn tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại Thiệu Truyện - Trang Duệ là một nhân viên công tác của Điển Đương Hành, một sự việc ngoài ý muốn phát sinh, cặp mắt hắn phát sinh dị biến. Gốm sứ xa hoa, đồng thau cổ đẹp đẽ, những cuộc đánh cuộc kinh tâm động phách, y tá xinh đẹp huệ chất lan tâm, thiên kim tiểu thư lãnh nhược băng sương kéo đến, cuộc sống của hắn cũng phát sinh những biến hóa long trời lở đất. Song đồng lạ mắt, tài phú nhân sinh. - Đả Nhãn có vài câu muốn nói, khi Đả Nhãn viết sách thì đã biên tập và thảo luận rất lâu, sẽ không phải là là nhân vật chính ra trường thì hào quang vương khí bay tán loạn, nhiều cô gái chạy vào trong lòng, vì những quyển sách như vậy bây giờ có rất nhiều. Nhân vật chính của quyển sách này là một thị dân bình thường, cũng giống như tôi và anh, đều ăn gạo thịt lớn lên, đều có vui buồn hờn giận, dù có dị năng nhưng sau này sẽ dần phát triển, tất nhiên mọi thứ sẽ tiến lên từng bước. Những bối cảnh và chăn đệm vào lúc này sẽ là phục vụ cho những tình tiết phía sau, vì một quyển sách dài cũng không phải chương nào cũng cần có sắc, tôi tin chắc những tình tiết phía sau sẽ làm cho mọi người phải chờ mong. - Không cần nói nhiều về tác phẩm này, lượt người đọc trên qidian là mười lăm triệu, liên tục đứng trong top truyện đô thị từ khi được viết đến lúc kết thúc, truyện cực kỳ mới lạ, hấp dẫn từ nội dung đến tình tiết, từ nhân vật đến khung cảnh. Nhân vật chính là một thị dân bình thường, cũng lo cơm áo gạo tiền, cũng ngây cả người khi nhận được một khoản tiền lớn, cũng cực kỳ phấn khích khi đứng trước một chiếc xe đẹp. Nhân vật chính sẽ đi từ thấp lên cao, từ không đến có, không YY quá mức, tất cả phát triển có quy hoạch, có logic. Nhân vật nữ trong truyện tất nhiên sẽ là bình hoađẹp nhưng lại có chính kiến của riêng mình, không gặp mặt đã yêu. Đặc biệt là mảng nội dung mới lạ sẽ đưa mọi người vào thế giới đồ cổ phong phú từ Bành Thành, Trung Hải, An Huy, Hợp Phì…Đến tận Tây Tạng. Mời các bạn thưởng thức.

truyện hoàng kim đồng